Những người từng đến với mình về vấn đề “có chất liệu mà không viết được” đều ngầm đổ lỗi cho việc “không có năng khiếu viết như Thuỷ”. Họ đâu ngờ mình cũng trải qua tình trạng y hệt trong mấy năm qua.

Những người từng đến với mình về vấn đề “có chất liệu mà không viết được” đều ngầm đổ lỗi cho việc “không có năng khiếu viết như Thuỷ”. Họ đâu ngờ mình cũng trải qua tình trạng y hệt trong mấy năm qua.
Những em bé của chúng ta. Chúng không bao giờ hư cả. Chúng sinh ra trong trạng thái vô trí (chưa có hiểu biết), với bản năng yêu thương có sẵn trong mình. Chỉ có những hành vi chưa đúng cần được bố mẹ hỗ trợ mà thôi.
Tôi không biết mình là ai. Tôi không biết ý nghĩa cuộc đời tôi là gì, ngoài là mẹ của hai đứa trẻ. Tôi vừa đắm chìm trong thứ hạnh phúc vị tha của người mẹ, vừa mong muốn được sống vì chính bản thân mình.
Hãy đối mặt với thực tế này: bạn của ngày xưa, những gì mà bạn nghĩ bạn là, không còn nữa. Sau khủng hoảng định dạng cá nhân, bạn không quay về với con người trước khi khủng hoảng. Bạn trở thành một con người khác, và rất có thể, là một phiên bản cao cấp hơn.
Từ khi sinh ra, bộ não con người đã được “lập trình” để né tránh những điều bất định. Nhưng điều trớ trêu là nhiều khi, nếu không chịu thay đổi và khư khư bám lấy cái cũ thì ta sẽ bị bỏ lại đằng sau và nhận những hậu quả nặng nề hơn. Vậy làm thế nào để đối diện với thay đổi, và thậm chí, tận dụng những thay đổi đó để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình?
Cảm giác có một “cái đuôi” mè nheo và mít ướt khi công việc đang bộn bề thật chẳng dễ dàng gì! Sẽ mất tới hàng tháng, hàng năm để con biết mình được yêu thương, quan tâm đủ nhiều tới mức có thể cảm thấy an toàn khi không ở bên bố mẹ. Hãy ôm ấp chú chim non đủ chặt để một ngày nó tự tin sải cánh bay!
Người đến học viết với mình có 2 kiểu: Kiểu thứ 1 mang tính LỬA Họ tự tin vào giá trị/sản phẩm của mình: “tốt như thế này phải có nhiều người biết đến chứ”. Họ khao khát sự “viral”, …
Kinh nghiệm chuẩn bị của một bà mẹ hai lần “tiễn con đi bộ đội”
Tại sao con khóc và làm thế nào để giúp con sớm quen với việc đi học?
Mình vẫn luôn nghĩ bản thân là một người bản lĩnh, cho đến khi nhận ra bên cạnh cơn đau là một cảm giác yếu đuối và sợ hãi trước bàn đẻ lạnh lẽo, máy móc vô tri của bệnh viện và những bà đẻ bên cạnh cũng đang vật vã với cơn đau. Có lẽ nào Tạo hóa cố tình tạo ra cơn đau đẻ để thử thách xem mỗi bà mẹ có đủ dũng cảm để làm mẹ của một em bé hay không? Mình cũng không biết chắc. Mình chỉ biết chắc một điều rằng: nếu đã không thể tránh khỏi thì hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi “vào trận”.