Thời lượng đọc: 8 phút
Người đến học viết với mình có 2 kiểu:
Kiểu thứ 1 mang tính LỬA
Họ tự tin vào giá trị/sản phẩm của mình: “tốt như thế này phải có nhiều người biết đến chứ”.
Họ khao khát sự “viral”, họ sẵn sàng để “go public”.
Sự tự tin và dám xuất hiện của họ là một điểm mạnh, giúp họ hành động nhanh, viết cùng quyết liệt.
NHƯNG cái bẫy họ hay gặp nhất (mà họ không nhận thức được, hoặc không chấp nhận được) chính là lòng tham. Lửa để thúc đẩy hành động là tốt, nhưng nếu cháy nỏ quá, sẽ dễ thiêu đốt quá trình.
Nếu không tỉnh táo, những người thuộc nhóm này dễ bị sốt ruột khi làm nhanh mạnh mà kết quả chưa tới. Họ dễ quên đi ý nghĩa của những khoảng chờ, không biết tận hưởng những lúc cần đi chậm. Kết quả, ngọn lửa ngùn ngụt thiếu sự điều hoà, cảm hứng của họ dễ dàng cháy rụi. Cứ nhóm bừng lên rồi lại tàn, họ lặn sâu một đợt rồi lại xuất hiện bùng lên.
Họ vừa đi, vừa tắc, thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao tôi xịn thế, mà ông trời cứ “giấu” tôi đi, không cho mọi người biết tới? Sao sản phẩm tôi chất thế này, mà người cần cứ lang thang ở đâu chẳng đến mua?
Họ không biết, việc bị vũ trụ “giấu” đi là điều tốt cho họ. Bởi mxh là nơi nhộn nhạo, việc được biết đến cũng là con dao 2 lưỡi. Nếu còn đi với lòng tham, sớm muộn gì cũng bị quật ngã bởi những cơn bão của thị phi.
Với nhóm này, mình chia cho họ một ít nước. Cho họ trải nghiệm cảm giác chậm lại, tận hưởng hành trình. Và thường khi trải nghiệm đủ, họ mới thở phào: “may mà chưa ai biết đến mình lúc này”. Họ dần tìm ra nhịp độ vừa phải với mình và kết quả đến, không nhanh nhưng tương ứng với độ đằm của họ. Đi bước nào, chắc bước đó, không còn chân thấp chân cao.
Kiểu thứ 2 mang tính ĐẤT
Họ biết rõ giá trị của mình là gì, sản phẩm mình độc đáo ở chỗ nào. Họ không cần viral, không muốn ầm ĩ, lồng lộn. Cái họ cần là show đúng giá trị họ có, và thu hút đúng người cần. Thế mạnh của họ là độ đằm và tiếp đất.
NHƯNG rào cản của họ, lại là…ngại xuất hiện!
Nếu đã từng viết, họ cũng viết kiểu ậm ờ. Một đợt cố gắng viết đều, xong thấy mình ồn ào quá, nên lại lặn mất tăm.
Đọc bài là biết, họ rất ngại viết về mình trên mạng xã hội. Dù hiểu biết nhiều, sự chia sẻ của họ vẫn có năng lượng rụt rè, cố để xuất hiện trung tính, thành thử nhàn nhạt không có màu riêng.
Băn khoăn của nhóm này thường là:
* Làm sao viết trên mxh mà không trở thành kẻ “ồn ào”?
* Làm sao viết để thể hiện được giá trị của mình mà không thành khoe mẽ?
* Làm sao trao tặng kiến thức cho mọi người mà không bị rao giảng?
Với những người này, mình dẫn họ tìm về cảm hứng của việc chia sẻ.
Đúng, mxh là nơi tạp nham. Cũng giống như phơi mặt ra ngoài chợ, bạn phải chấp nhận mở cửa cho những ồn ào, thị phi nhất định đi vào. Mình cũng đã từng tự hỏi, đang sống với sự tĩnh lặng của bản thân dễ chịu thế này, sao phải ló mặt ra nơi chợ búa để rồi về phải mất thời gian dọn dẹp năng lượng.
Thì câu trả lời là thế này:
Thực tế, những người kiểu 2 khi tìm đến mình học viết, họ không mang năng lượng tham như kiểu 1 vì chính trong họ đã đủ đầy. Nhưng khi bạn đủ đầy đến một độ, trong bạn sẽ tự nhiên thôi thúc kết nối và chia sẻ.
Bạn có một nồi cơm ngon, để dành một mình ăn thì cũng được thôi. Nhưng nếu mang ra chia cho người khác ăn chung, thì có phải tốt đẹp hơn không?
Lúc này, mxh lại là một công cụ tốt để bạn kết nối với những khách hàng cùng “hệ”, chia sẻ mang lại lợi ích cho mọi người. Khi thôi thúc chia sẻ đủ lớn, bạn sẽ được hướng dẫn để viết từ cảm hứng thật, viết đúng độ sâu bạn có nhưng không bị màu mè, ồn ã.
…Và mình phải thú nhận:
Sở dĩ mình giúp được cả 2 kiểu KH có vẻ trái ngược như vậy, vì bản thân mình đã từng ở nơi họ đứng.
3 năm trước mình từng là kiểu số 1, từng ồn ào, viết bằng bản ngã và đi bằng lòng tham. Lúc ấy, mình cứ nghĩ chia sẻ vì cộng đồng, giúp đỡ những người mẹ, nhưng thực ra luôn khao khát được nổi tiếng, được trở thành tác giả sách, có thu nhập thụ động để được tự do này kia…
Mình từng tự đắc khi có những bài trong cộng đồng lên tới hàng ngàn like, hoa mắt vì sung sướng khi 1 buổi sáng ngủ dậy có 500 người chờ kết bạn… Cái tham danh ngấm ngầm len lỏi để rồi dí mình dúi dụi, cảm hứng tắc bụp mấy năm vẫn chưa “chữa lành” xong 

Rồi 1 năm trước đây thôi, mình từng là kiểu số 2. Sau cái thời gian ồn ào kia, mình chỉ muốn chui vào cái ốc đảo tĩnh lặng riêng mình. Những lần cảm hứng đến, dợm muốn viết để đăng rồi lại thôi. Mình sợ lại vướng vào lỗi cũ, lại vuốt ve cái tôi bằng khoe khoang và tham đắm.
Thế rồi cũng đến lúc, mình chui ra khỏi hang để nếm lại sự ồn ào. Nhưng lần này với một cái tâm trong sáng hơn, mong chia sẻ và kết nối. Dù biết sẽ phải đối mặt với dư luận, khen chê, nhưng nếu tâm mình biết mình làm vì điều gì, thì giữ được tâm thế trung dung, bình ổn không còn là chuyện khó.
Bạn là LỬA, hay là ĐẤT? Mình còn 01 slot học viết 1:1 tiếp tục mở cho tháng 6.