Những người từng đến với mình về vấn đề “có chất liệu mà không viết được” đều ngầm đổ lỗi cho việc “không có năng khiếu viết như Thuỷ”. Họ đâu ngờ mình cũng trải qua tình trạng y hệt trong mấy năm qua.
Những người từng đến với mình về vấn đề “có chất liệu mà không viết được” đều ngầm đổ lỗi cho việc “không có năng khiếu viết như Thuỷ”. Họ đâu ngờ mình cũng trải qua tình trạng y hệt trong mấy năm qua.
Người đến học viết với mình có 2 kiểu: Kiểu thứ 1 mang tính LỬA Họ tự tin vào giá trị/sản phẩm của mình: “tốt như thế này phải có nhiều người biết đến chứ”. Họ khao khát sự “viral”, …
Bản thân mình đã từng sống và cố ép mình hành động trong cảm giác bế tắc rất lâu. Vì thế trước khi giúp bất cứ ai viết & chạy biz từ cảm hứng thật, mình chính là ca “khách hàng” khó nhất mà mình cần gỡ đầu tiên.
10000 bước/ngày.
Đó là mục tiêu cá nhân mình đặt ra cho tháng 5, nhưng vì sao nó quan trọng với mình đến thế?
Nhưng trước khi gặp được họ, đừng bao giờ quay lưng với những câu hỏi bật ra từ sâu trong bạn.
Bởi khi bạn quay lưng với những câu hỏi là lúc bạn ngừng lớn lên.
Khoảnh khắc ấy, mình tự nhiên buông xuống được ý muốn kiểm soát con, cũng là lúc cảm giác bất lực của một người mẹ chợt tan biến. Mình vẫn nằm thở, và hai con lại nằm rồi ngủ từ lúc nào không hay.
“Thôi đừng bắt người khác phải biết, phải nhớ anh, họ còn bao nhiêu thứ khác phải mang vác trong đời họ. Nếu lỡ có viết hãy lo đốt hết trước ngày anh chết.”
Mãi tới những năm đầu tuổi 30, mình mới biết tới cái cảm giác thả lỏng và để cho ai đó lead, dù đó là người bạn nhảy, chồng mình, một bạn cùng team, hay bọn trẻ.
Gần đây, con em dễ nổi giận, hay trách móc hoặc đòi hỏi rất nhiều. Làm sao để em hỗ trợ con?
Một bữa ăn đặc biệt – sinh nhật con gái (bài đăng báo lâu lắm rồi, tự dưng tìm lại đọc, mỉm cười nhận ra mình đã sống sâu hơn nữa, những gì mình viết cuối bài.) Bài đăng trên …