Thời lượng đọc: 6 phút
Một bữa ăn đặc biệt – sinh nhật con gái
(bài đăng báo lâu lắm rồi, tự dưng tìm lại đọc, mỉm cười nhận ra mình đã sống sâu hơn nữa, những gì mình viết cuối bài.)
Bài đăng trên báo Phụ Nữ, phát hành thứ Tư, ngày 23/11/2022.
—-
Dạo này tôi nghĩ nhiều về những bữa cơm chiều ở nhà ngày bé. Loanh quanh năm rưỡi sáu giờ chiều, khi tôi về đến nhà sau giờ học cũng là lúc bữa cơm nóng hổi được dọn lên. Dù hôm đó nắng hay mưa, buồn hay vui, tôi cũng yên trí đạp xe năm cây số từ trường về nhà vì có một mâm cơm đang đợi.
Sau này đi học trọ xa nhà, cứ vào khoảng xâm xẩm tối như thế, tôi lại thấy nao nao. Dù bật radio thật to để cố xua đi cảm giác chênh chao ấy, vẫn có một đứa trẻ bơ vơ ở trong tôi thèm được sà vào bữa cơm nhà, nơi cả nhà ngồi ăn với nhau và nói những câu chuyện không đầu không cuối. Suốt những buổi chiều nao nao như thế, cho tới khi tôi lấy chồng và có tổ ấm của riêng mình.
Sao bây giờ người ta không gọi bữa cơm cuối ngày là “cơm chiều” thế nhỉ? “Cơm chiều” đã thay bằng “cơm tối”, bởi lịch trình một ngày của người lớn và trẻ con càng bận rộn, bữa cơm cuối ngày càng bị đẩy muộn hơn. Người lớn đi làm lại phải ở lại làm thêm hay mang việc về nhà. Trẻ con học ở trường về lại đi học thêm, học năng khiếu. Một ngày hối hả của cả nhà rồi cũng qua như vũ bão. Những ngày trong tuần, nếu có điều gì thực sự đọng lại trong lòng những đứa trẻ, và có lẽ cả những người lớn, thì có lẽ chỉ còn bữa cơm chiều. Đó không chỉ là lúc những cái bụng đói meo được lấp đầy, mà còn là lúc những mệt mỏi được xả bỏ, những trái tim được sạc đầy năng lượng yêu thương.
Ảnh: 1 bữa cơm chiều hè ở quê nội
Ngày tôi còn đi làm công sở, cố gắng lắm mới có những bữa cơm tối vào lúc bảy giờ. Loanh quanh đón con, đi chợ rồi về tắm rửa cho lũ trẻ xong xuôi, bữa cơm mới đến lượt được nấu. Cuối cùng thì mọi thứ cũng lên mâm, cả gia đình no bụng, nhưng cái cảm giác thảnh thơi cùng nhau thưởng thức một bữa cơm thường vẫn thiếu. Sẽ là đôi mắt lãng đãng của chồng tôi đang nhìn vào vô định – tôi biết anh còn đang nghĩ ngợi chuyện công việc hôm nay. Sẽ là lũ trẻ vừa ăn vừa ngóng đến giờ xem ti vi hay nghĩ tới đống bài tập cao như núi đang chờ. Sẽ là tôi nháo nhào vừa tiếp thức ăn và giục giã con, vừa nhấp nhổm gọt hoa quả để sẵn ăn tráng miệng hay trông nồi xôi đang thổi sẵn để mai chồng có đồ ăn sáng mang đi.
Tôi nghỉ ở nhà làm tự do, vui vì có toàn quyền quyết định lịch trình của mình. Sáng sáng tôi đi chợ mua được những đồ tươi ngon rồi chiều đến có thời gian nấu bữa cơm thật tinh tươm trước khi ba bố con họ trở về. Nhưng có lẽ do thói quen, tôi vẫn không thể ngồi ăn một bữa cơm trong yên ả. Vẫn có lúc tôi sốt ruột giục con ăn nhanh lên, có lúc tôi nghĩ ngợi đến nền nhà chưa quét. Đâu phải cứ có thời gian là sẽ thảnh thơi. Cái thảnh thơi nằm ở trong tâm, khi ta quyết định chú tâm cho những người mình thương.
Vậy là mỗi buổi chiều, ngoài việc nấu cơm tôi còn sửa soạn lại lòng mình cho an tĩnh. Tôi tự nhắc nhở rằng bữa cơm hôm nay mình sẽ ngồi ở đây, ngắm nghía kỹ khuôn mặt chồng, đặt câu hỏi rồi lắng nghe câu chuyện của các con. Tôi chẳng yêu cầu chồng con phải làm điều tương tự, nhưng chính sự chú tâm và nguồn năng lượng an tĩnh ở trong tôi như truyền sang họ. Các con bắt đầu kể nhiều hơn về trường lớp, những niềm vui và cả những nỗi buồn. Chồng tôi cũng bị hút vào câu chuyện mà đặt được áp lực công việc sang một bên. Bữa cơm vì thế mà thêm phần gắn kết, sống động hơn.
Cuộc sống ngày càng vội vã. Để đi ngược dòng xu thế ấy mà tìm về những giá trị đơn sơ nhưng vững chắc thật chẳng dễ dàng. Như những bữa cơm chiều đang dần sống lại trong chính mái ấm của mình, tôi vẫn đang tìm cách để thêm vào cuộc sống những điều giản dị mà ấm êm.
Yêu thương,