Thời lượng đọc: 5 phút
Từ đầu năm học này, mình bắt đầu cho hai con về nhà ăn trưa thay ăn bán trú tại trường. Làm vậy vì nhiều lý do. Phần vì mình muốn tự chủ bữa trưa cho con và cho chúng một khoảng nghỉ tĩnh lặng giữa hai buổi học. Phần vì mình cũng quyết định cắt bớt thời gian làm việc và dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Để làm điều này, mình từng lo nhất là làm sao sắp xếp thời gian khi phải cắt 3h/ngày cho con thay vì làm việc/cho bản thân. Mình cũng lo liệu chúng có mè nheo chuyện ăn uống (ở trường thì có gì ăn nấy). Nhưng hoá ra hai điều này lại khá đơn giản, ba mẹ con đi vào nề nếp rất nhanh.
Ngược lại, điều khó nhất hoá ra lại là việc mình không ngờ tới – cho con ngủ trưa!
Sau giờ trưa, hai bạn sẽ muốn “chơi một tí” rồi “một tí nữa”, và cho tới khi không thể gia hạn thêm được nữa, thì con ở trong trạng thái ồn ào, đùa nghịch, khó bình tĩnh lại để ngủ.
Và tại đó, mình biến thành một bà mẹ giận giữ và đàn áp. Mình năn nỉ con. Mình quát con. Mình doạ con. Kết quả, con sẽ ngọ nguậy trên giường tới hết giờ ngủ trưa, hoặc đến lúc mệt quá thiếp đi được chút là đến giờ đi học. Còn mình, dù con có ngủ hay không thì mình vẫn có một buổi trưa vừa bực bội, vừa hối lỗi.
Cho tới hôm nọ.
Sau hai ba lần nhắc con dừng chơi & lên giường không được, tự nhiên mình nằm đó và thở. Và một lời nhắc chợt đến:
“Ngày hôm nay, mình đã hết lòng trao tặng hai con những cái DUYÊN để chúng nghỉ ngơi. Một cái bụng no nê, một căn phòng tĩnh, một vòng tay sẵn sàng ôm hay vỗ về. Duyên mình cũng đã trao rồi, ngủ được hay không còn do nhiều cái duyên khác. Nếu hôm nay con không ngủ, chiều con mệt, thì đó là điều cần xảy ra với con.”
Đó là một trong những khoảnh khắc mà mình tự nhiên quán được về nhân – duyên.
Bốn năm trước, mình từng viết nhiều về làm cha mẹ tỉnh thức, nhưng hầu hết chỉ ở tầng nhận thức. Mãi tới gần đây
có duyên hiểu được thêm một chút về Phật Pháp, mình mới thấm thía và tập tư duy theo trong những tình huống hằng ngày.
Hai đứa trẻ này không phải là CỦA mình. Họ chỉ là hai linh hồn có duyên mà đến đi cùng mình trong cuộc đời này. Đã có duyên với họ, mình hết lòng trao tặng và nâng đỡ họ. Còn lại họ khoẻ hay yếu, thành công hay thất bại, giỏi hay dốt – và những cái nhỏ như là có ngủ trưa hay không, còn do đủ nhân duyên khác, cũng như phước phần của họ.
Khoảnh khắc ấy, mình tự nhiên buông xuống được ý muốn kiểm soát con, cũng là lúc cảm giác bất lực của một người mẹ chợt tan biến. Mình vẫn nằm thở, và hai con lại nằm rồi ngủ từ lúc nào không hay.
Mình không tính giờ xem trưa đó con ngủ được bao nhiêu phút. Chỉ biết đó là buổi trưa nhẹ nhõm và yên bình nhất của ba mẹ con trong suốt mấy tháng qua.
Thả lỏng khi làm mẹ, không phải tự nhiên bảo “hãy thả lỏng” mà làm được. Phải tới khi người mẹ biết mình có cố cũng chẳng kiểm soát được trạng thái của con (mà chắc phải đi đến tận cùng trạng thái bất lực như mình) thì mới tự nhiên buông xuống được.
Chút chia sẻ cuối tuần, chúc cho các mẹ mỗi ngày một thả lỏng nhiều hơn trong hành trình đồng hành cùng con.