Viết và dạy viết

Hãy yêu lấy những câu hỏi

Thời lượng đọc: 5 phút
Em hỏi: Thi thoảng trong buổi họp, em có thắc mắc muốn đặt câu hỏi cho Sếp, nhưng một số người kiểu gì cũng bảo hỏi thừa, sợ bị đánh giá.
Nó làm mình nhớ, mình từng là đứa luôn hỏi nhiều.
Khi đi học thì hay hỏi thầy. Đi làm lại hay hỏi sếp & tiền bối. Một cách tự nhiên, sự tò mò trong mình luôn tìm ra những khoảng trống, và những câu hỏi bật ra như thôi thúc muốn biết, muốn hiểu sâu hơn mỗi vấn đề.
Có khi, nó khiến người thầy hứng thú, nhiệt tình trả lời. Và nếu đó là câu trả lời xác đáng, họ và mình đều vui. Một sự tương giao quý giá giữa người trước và người sau, cùng đi trên một con đường. Nhưng cũng không ít khi cái mình nhận về là ánh mắt đề phòng hay khó chịu của người bị hỏi.
Kiểu:
“Thì nó là như thế, cứ thế mà làm, hỏi j hỏi lắm thế!”
Những ánh mắt đó cũng từng khiến mình đôi khi tự hoài nghi về những câu hỏi ở đâu cứ mọc lên như nấm của bản thân.
May mắn cho mình, mối hoài nghi ấy chẳng thể nào ngăn nổi niềm khao khát được biết, được hiểu trong mình.
Những cây nấm ấy, mình chẳng thể dùng lý trí nào báo chúng ngừng mọc. Và may mắn tiếp theo, nếu người này không cho mình câu trả lời, thì cuộc đời sẽ đưa mình đến một người khác sẵn sàng và đủ khả năng giải đáp.
Sau này được gặp một vài người giỏi, làm việc sâu với họ mình mới nhận ra họ thành công cũng chính từ việc đặt câu hỏi. Họ trở thành 1 cá nhân xuất chúng trong ngành của họ chính bởi họ không quay lưng với những câu hỏi chưa ai trong ngành chịu trả lời. Họ cho mình một niềm tin vững chắc, rằng việc đặt câu hỏi đào sâu ko vô thưởng vô phạt. Trái lại, càng hỏi trúng, càng… ra tiền!
Đến hiện tại, 50% số tiền mình charge khách/học viên nằm ở giá trị của những câu hỏi mình đặt cho họ. Điều quan trọng là chúng ko đến từ khung kịch bản nào có sẵn, mà từ trực giác khi mình ở tại đó lắng nghe câu chuyện của họ.
Trong phiên mentor viết gần đây nhất, học viên bảo “Ngồi với chị, em cứ phải nghĩ. Người khác, họ cứ để em nói, trôi tuột đi rồi thôi. Còn chị luôn stop em ở những điểm chủ chốt và kéo em đi thật sâu xuống dưới xem điều em thực sự muốn nói là gì.”
Quay lại cô em gái với câu hỏi trong buổi họp nọ, mình đã trả lời em, và bây giờ vẫn vậy.
Đừng sợ đặt những câu hỏi khi chúng xuất hiện. Sự tò mò tự nhiên ấy chính là điều giúp bạn học thêm cái mới.
Chúng là một món quà.
Có những người sẽ từ chối trả lời thậm chí phán xét bạn. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là họ đơn giản không nắm giữ câu trả lời. Việc của bạn là tiếp tục dám hỏi, rồi sẽ đến lúc bạn đủ may mắn để gặp đc người dẫn đường đủ giỏi để hào hứng trước câu hỏi của bạn và cho bạn câu trả lời.
Nhưng trước khi gặp được họ, đừng bao giờ quay lưng với những câu hỏi bật ra từ sâu trong bạn.
Bởi khi bạn quay lưng với những câu hỏi là lúc bạn ngừng lớn lên.
Mà ta cũng như vũ trụ này, luôn khao khát không ngừng mở rộng. Dậm chân tại chỗ đồng nghĩa với thụt lùi thôi.

Có thể bạn sẽ thích