Thời lượng đọc: 5 phút
10000 bước/ngày.
Đó là mục tiêu cá nhân mình đặt ra cho tháng 5, nhưng vì sao nó quan trọng với mình đến thế?
Các bạn học viết với mình đều được dặn nên đi bộ/chạy bộ trước khi ngồi xuống cho việc viết. Nhưng có thể chưa đủ duyên, nên hầu như các bạn ít khi làm được. Với các bạn, việc đi pha 1 cốc cà phê hay ra ngoài tìm một quán chill chill sẽ có vẻ giúp viết hiệu quả hơn.
Nhưng thực ra không phải thế.
Bản thân mình cũng từng muốn lao ra quán cà phê mỗi buổi cần làm sáng tạo. Hay ít nhất để bắt đầu phiên làm việc, mình phải pha 1 tách cà phê.
Mình từng tin đó là “writing ritual” (nghi thức viết) rất “nghệ”, giúp mình chạm vào cảm hứng viết. Nhưng rồi nhận ra mình chỉ đang bị lệ thuộc vào một chất gây nghiện để tìm cảm giác “high”. Cảm giác hưng phấn ấy rất dễ bị nhầm tưởng với cảm hứng viết, một cảm thức trong sáng và lặng lẽ nhưng luôn chân thật. Vì thế những thứ viết ra khi ngồi cf cũng hay hay, nhưng ít khi mình muốn đọc lại vì nó không phải cảm hứng thật trong mình. Ngược lại, những bài mang tần số rung động thật nhất thường đến từ khoảnh khắc bất chợt, khi mình “bắt” được ý tưởng và viết luôn.
Nhưng làm sáng tạo thì cần sự đều đặn, bạn không thể để cảm hứng mãi đến một cách “random”. Vẫn cần một ritual giúp bạn chạm vào dòng chảy bên trong.
1 năm trở lại đây, mình phát hiện ra ritual mang tới nguồn cảm hứng thật nhất cho bản thân là: đi bộ thật mỏi chân hoặc chạy hết hơi => ngồi thiền => viết.
Đi bộ/chạy để xả bớt khí (suy nghĩ) và để tiếp đất nhiều hơn. Sau khi đi bộ thường suy nghĩ lắng lại và mình chẳng nghĩ đc j nhiều ngoài chú ý tới cảm giác mỏi chân. Nó giúp bạn chạm đất thay vì bay bay (cái này khác hẳn với cà phê)
Sau đó, thiền để tĩnh lại. Mọi thứ trở nên lắng xuống và trong veo, từ đó mà mình nghe và bắt được những ý tưởng, những mạch cảm hứng lặng lẽ chảy trong mình. Bài viết ra sau đó thật thà, giản dị và vẫn mang lại rung động cho mình mỗi lần đọc lại.
Tất nhiên nó cũng giúp mình chạm đến một ngóc ngách nào đó của ai đó, rồi họ đến đọc thêm bài của mình, nhờ mình tư vấn hoặc học viết với mình.
Kinh doanh bây giờ mang lắm màu sắc ồn ào và phức tạp. Nhưng mình nhận ra, ở dạng sơ khai và chân thật nhất, nó chỉ là việc “tôi mang một điều gì đó tôi có tới người cần”. Và việc viết (từng đc đặt cho cái tên mỹ miều như content marketing, truyền thông, quảng cáo…) cuối cùng cũng chỉ đơn giản là một lời thông báo: tôi có điều bạn đang cần.
Để viết ra khách thật (người mà thực sự cần & trân trọng điều bạn bán), bạn phải ở trạng thái thành thật, trong sáng và tiếp đất nhất khi viết.
Mà để làm điều đó, thử từ chối việc uống cà phê hay tốn tiền cho những view làm việc chill chill. Thay vào đó, hãy sắp dọn chỗ làm việc tại nhà, đi bộ, thiền và lắng nghe xem bạn có điều gì đang muốn nói, từ bên trong.