Thời lượng đọc: 7 phút
Đó là buổi học viết 1-1 đầu tiên với 1 học viên cách đây vài tuần.
Mình ngồi chăm chú trước hình ảnh em qua màn hình Zoom. Khuôn mặt thanh thoát với mái tóc chấm vai, đôi mắt to và khuôn miệng thật duyên hay nở nụ cười sau mỗi câu nói. Xinh đẹp, thông minh, lấy chồng giỏi và thành đạt, con đủ nếp đủ tẻ. Ở tuổi 30, em đã đạt được hầu hết những mục tiêu mà người ta phải dành cả đời phấn đấu.
Vậy mà trong 1 câu chuyện của em, “căng thẳng” là từ khóa xuất hiện không dưới 5 lần.
Mọi người tưởng em sướng, tưởng em có-tất-cả, tưởng em có thể thả lỏng và tự do làm mọi điều, chỉ cần em thích. Nhưng căng thẳng vẫn xuất hiện như một người quen.
Sau buổi học, một câu hỏi đinh ninh trong đầu mình:
“Nếu một người phụ nữ với điều kiện đủ đầy đến vậy vẫn không thể thả lỏng với cuộc sống của mình, thì điều gì mới thực sự cho phép chúng ta thả lỏng?”
Mình chợt nhớ tới một buổi học khiêu vũ hồi học ở FTU. Người bạn cùng cặp với mình nghỉ, mình được ghép đôi với một bạn nam khác vốn trong CLB Dancing của trường. Thế nghĩa là, bạn ấy nhảy có “nghề”.
Nhưng buổi đó lại là một buổi học khó chịu. Nhạc lên, mình bước, và bạn ấy cau mày bảo “Cậu thả lỏng ra”. Cậu ấy di chuyển nhanh, dứt khoát và có xu hướng kéo mình theo. Nó làm mình không quen. Bởi người bạn nhảy “nghiệp dư” mình vẫn tập cùng thường sẽ để mình tự di chuyển, giống như 2 người tự lo phần của mình và chỉ chạm vào nhau cho đúng bài thôi vậy.
Mình vừa CỐ thả lỏng, vừa cố điều chỉnh bước chân theo bài dạy. Nhưng cậu ấy lại càng cáu hơn.
“Cậu không thể thả lỏng ra được à? Cứ thả lỏng ra, để tớ dẫn.”
Mình không hiểu tại sao cậu ấy khó chịu như vậy và bắt đầu thấy bực hơn cả cậu ấy. Mình đã bước sai bước nào đâu? Mình vẫn nhảy như thế này với bạn mình, có thấy kêu ca gì đâu?
Sau một lúc chật vật, bạn ấy bỏ cuộc, xin thầy đổi người khác.
Tới mãi sau này, mình mới hiểu rằng trong khiêu vũ, người nam sẽ là người “lead”, người nữ sẽ thả lỏng & “follow” mà không cần cố nghĩ xem mình phải bước tiếp như thế nào. Thay vì cố gồng TỰ kiểm soát bước nhảy cho “đúng bài” thì lẽ ra mình nên thả lỏng và bước theo sự dẫn dắt của bạn nam kia.
Đứng trước một bạn nhảy cứng đơ và khăng khăng bước theo ý mình, một dancer chuyên nghiệp như cậu ấy phát cáu cũng là lẽ đương nhiên. 

Tự dưng nhớ lại, mình thấy thương cho cô gái 20 tuổi ấy khi sinh ra chưa từng được dạy thế nào là thả lỏng theo cách vốn dĩ mình sinh ra đã vậy. Và nó không chỉ là những bước nhảy trên sàn tập.
Nó là mọi bước nhảy mà chúng ta đang thực hiện trong cuộc sống này.
Chăm sóc con cái.
Ứng xử với gia đình.
Nuôi dưỡng sự nghiệp.
Theo đuổi đam mê.
Nó thể hiện trong cái cách ta pha cốc trà sáng nay.
Cách ta bước đi. Nói chuyện. Ăn cơm.
Cách ta thực hiện một dự án quan trọng trong công việc.
Mãi tới những năm đầu tuổi 30, mình mới biết tới cái cảm giác thả lỏng và để cho ai đó lead, dù đó là người bạn nhảy, chồng mình, một bạn cùng team, hay bọn trẻ.
Trước đây ngồi xe chồng lái, đi qua ngã tư hay những đoạn đông đúc mà anh đi nhanh-hơn-mình-muốn, mình thường rú lên “anh đi chậm thôi!!!” dù chính mình còn không biết lái xe.
Nhưng bây giờ mình sẽ nhắm mắt, thả lỏng, biết rằng chồng mình sẽ đưa mình qua đoạn này an toàn.
Một việc rất nhỏ, nhưng khó lắm với những người phụ nữ đã quen kiểm soát.
Cảm giác đó rất dễ chịu. Bởi đơn giản mình đã ở đúng nơi cần ở, đúng năng lượng mình sinh ra đã có. Cái cảm giác của việc được sống trong Tính Nữ, như một dòng nước chảy mềm mại và êm đềm thay vì gồng lên kiểm soát.
Của việc “go with the flow” và “being in the moment”.
Và ừ, mình cũng biết, phụ nữ chúng ta có quá nhiều việc phải lo. “Nếu không gồng, không cố gắng, không kiểm soát, thì ai lo? Nhỡ đâu mọi việc sẽ trở nên be bét?” Cái cảm giác của việc chỉ cần mình ngừng gồng gánh là cả thế giới sẽ sụp đổ. Mình cũng đã sống đủ trong đó 30 năm có lẻ.
Nhưng lâu nay mình đã trải nghiệm nhiều lần, những lúc mình thả lỏng nhất là khi “dễ căng thẳng” nhất, là những lúc mọi việc đều êm đẹp hơn cả khi mình cố kiểm soát mọi thứ.
Viết về thả lỏng cho những người mẹ, mình thấy thật khó để biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng thôi, bởi vì mình đang thực hành thả lỏng, nên không nghĩ nhiều.
Có lẽ bắt đầu từ nhận thức như vậy, mỗi ngày một chút, hôm nào thích viết thì lại viết thôi nhì.